Friday, November 4, 2016

Kinh Lăng Nghiêm - Chính Tôn (phần 41)

iii# - Đoạn đạo:
Ông A Nan! Nếu các chúng sinh trong các thế giới ở lục đạo, mà tâm chẳng thâu đạo, thì chẳng theo nghiệp ấy bị sinh tử tương tục. Ông tu tam muội, cốt để thoát khỏi trần lao, nếu cái "thâu tâm" chẳng trừ thì quyết không thể ra khỏi được.
Dù có đa trí, thuyền định hiện tiền, nhưng chẳng đoạn đạo nghiệp, quyết lạc về tà đạo. Thượng phẩm làm loài tinh linh(1), trung phẩm làm loài yêu mị(2), hạ phẩm là người tà, bị mắc các cái yêu mị.
(1) Thần linh.
(2) Yêu quái.

Các loại tà ấy, cũng có đồ chúng, đều tự tôn mình thành vô thượng đạo.
Sau khi tôi diệt độ, trong đời mạt pháp nhiều loài tà mị ấy xí thịnh trong đời, dấu diếm sự gian trá, xưng là Thiện tri thức. Họ tự tôn mình được pháp của bậc Thượng nhân, dối gạt những kẻ không biết, khủng bố khiến người kia mất cái tâm(3), đi đến đâu làm nhà cửa của người bị hao tổn.
(3) Làm sợ hãi phải đổi lòng.
Tôi dạy các Tỳ Kheo đi các nơi khất thực(1), khiến bỏ cái tham, thành đạo Bồ Đề.
(1) Xin ăn.
Các ông Tỳ Kheo chẳng tự nấu chín mà ăn, tạm ở đời cho qua cái sống thừa, ở trọ tạm ba cõi, chỉ một mặt đi qua, rồi không trở lại.
Thế nào cái người giặc mượn y phục của tôi buôn bán pháp của Phật để nuôi mình, tạo các nghiệp, đều nói là Phật pháp.
Trở lại chê người xuất gia giữ giới cụ túc Tỳ Kheo là đạo tiểu thừa.
Bởi vậy làm nghi lầm vô lượng chúng sinh, kẻ đó sẽ bị đoạ vào địa ngục vô gián.
Nếu sau khi tôi diệt độ, có ông Tỳ Kheo phát tâm quyết định tu Tam Ma Đề, có thể đối trước hình tượng Phật, nơi thân phần làm một cái đèn, hoặc đốt một ngón tay, và trên thân đốt một nén hương(2).
(2) Đốt cúng dường Phật, tỏ ra mình muốn thoát ly thân.
Tôi nói người ấy một lúc đã trả xong các nợ trước từ vô thủy, từ giã luôn thế gian, thoát khỏi các hoặc lậu. Dù chưa liền nhận rõ đường vô thượng giác, người ấy đã quyết định tâm với pháp.
Nếu chẳng làm chút nhân nhỏ mọn bỏ thân như vậy, dù thành đạo vô vi, quyết phải trở lại sinh trong cõi người để trả nợ trước. Như tôi ăn lúa của ngựa ăn, không khác(1). Ông dạy người đời tu Tam Ma Địa, sau sự đoạn "dâm", "sát", phải đoạn "thâu đạo".
(1) Ví dụ: Phật đã thành Phật mà phải trả lại một chút nợ từ xưa.
Ấy gọi là lời dạy rõ ràng, thanh tịnh quyết định thứ ba của Như Lai.
Bởi vậy, nếu chẳng đoạn thâu đạo mà tu thuyền định, ví như người đổ nước vào chén vỡ, muốn cho đầy chén. Dù trải qua nhiều kiếp, không bao giờ đầy.
Nếu các Tỳ Kheo, ngoài y bát ra, một phân một tấc cũng chẳng nên chứa để. Đồ ăn xin được, ăn thừa, lại ban cho chúng sinh đói. Giữa chúng nhóm họp, chắp tay lễ bái, có người đánh và mắng, xem như là khen ngợi. Quyết khiến thân tâm, hai món đều dứt bỏ. Thân thịt cốt huyết, cho chúng sinh dùng.
Chẳng đem quyền nghĩa của Phật nói, xoay làm kiến giải của mình, để làm kẻ sơ học. Phật ấn chứng cho người ấy được chân tam muội.
Tôi nói như vậy, gọi là Phật thuyết.
Nói chẳng đúng thế, gọi là ma thuyết.

BÌNH LUẬN
Về giới đạo, Phật nói thật rõ ràng.
Giới này đối trị lòng tham của chúng sinh. Làm sao cho tâm không còn ý tham, muốn vơ vét vào mình, mới là hoàn toàn giữ giới đạo.
Đối trị với tham là xả bỏ.
Người xuất gia thời Phật tại thế hoàn toàn xả bỏ mọi thứ. Cầm bình bát đi xin ăn, để không có của riêng. Ăn thừa mang cho chúng sinh đói. Tạm ở đời mà tu vượt cõi chúng sinh, không còn lưu luyến.
Vậy khi người mới phát tâm xuất gia, đốt một phần thân mình để cúng Phật, tỏ ý quyết tâm bỏ thân xác này, bỏ cá nhân ích kỷ này. Nếu tâm còn tham, không thể tu thuyền định. Dù có chứng quả, cũng là lạc đường tà, thành loài yêu quái.
Giữ giới đạo, không phải là đừng lấn của người khác. Phải không giữ gì làm của riêng.
Ngoài manh áo che thân, cái bát để xin ăn, không còn gì nữa.
Chắp tay lễ bái mọi người, tức là hạ mình, không còn thấy mình, đoạn kiêu mạn.
Có người đánh mắng coi như khen ngợi, đó là đã xả được thân, coi thân như hư không, không còn sân hận. Lòng không động trước sự đánh mắng hay khen ngợi.
Dùng thân mình, đời mình mưu sự lợi ích cho chúng sinh, không tiếc gì hết.
Không xuyên tạc chính pháp, không dìm chính pháp. Phật dùng quyền nghĩa để giảng cho các chúng sinh còn thấp kém, còn chấp nhiều, hay mới vào đạo. Khi họ đã khá, mới chỉ cảnh giới Phật. Lời dạy để chúng sinh tu thành Phật mới là Chính pháp.
Vậy người Phật tử không lấy pháp tiểu thừa và các quyền pháp mà bảo là chính pháp, để làm người mới học bị sai lầm.
Tu đúng như thế mới mong tới quả Phật.
Đến đây, nhiều người tự hỏi:
"Nếu như lời Phật dạy, chúng tôi không có quyền buôn bán, kinh doanh. Như thế làm sao mà sống được ở đời văn minh vật chất này?"
Xin đáp: "Đây là Phật chỉ điều kiện căn bản để tu chứng vào quả Phật.
Nếu hoàn cảnh ta chưa theo được hoàn toàn, hãy tập dần. Dần dần tu đến chỗ: tâm không tham, không muốn vơ vét cho đầy túi. Hãy tùy hoàn cảnh, trình độ mình mà tu hạnh thích hợp.
Tiện nhất là tìm cách độ sinh, truyền bá chính pháp và chuyển nghiệp thành nguyện(1)."

 Phật pháp có nhiều pháp môn, thích hợp cho mọi chúng sinh, ở mọi hoàn cảnh. Nhưng hoàn cảnh thuận tiện nhất để chóng tu chứng đến quả Càn Tuệ Địa, là đúng như lời Phật dạy ở đây.
(1) Xem kỹ bộ sách "Phật giáo" của Tuệ Quang.

No comments:

Post a Comment